MỘNG TRUNG TẠP KÍ: RANH GIỚI (N.T.L trải nghiệm)

Tối hôm qua, tôi đã có một giấc mơ rất kì lạ. Cuộc đời tôi trải qua không biết bao nhiêu điều quái đản từ trong mơ đến thực tế, thậm chí đến bây giờ, có những giấc mơ dẫu xảy ra đã hơn chục năm trước, tôi vẫn còn nhớ như in. Và cứ mỗi lần bị ấn tượng mạnh, tôi lại ghi vào trong máy để lưu lại những ký ức mà linh hồn mình rong chơi trong giây phút chiêm bao mờ ảo. Giấc mơ này là một sự đặc biệt mà chưa bao giờ tôi trải qua.

Lờ mờ trong một ngày lạ, tôi đang đứng cùng gia đình, tham dự một buổi đám tang quái kỳ, trong đó, có quy định người dự đám tang, phải trùm lên đầu mình một chiếc khăn mỏng màu hồng, nắm tay nhau bước đi theo sự dìu dắt của chủ tế. Còn quan tài chứa thi thể người chết thì đặt ngay ở giữa căn phòng lớn, xung quanh là vòng hoa và chẳng có gì ngoài đoàn người đang vây lại. Đứng cạnh quan tài là hai người chủ tế khác vận đồ sọc vằn, xoa tay, ướp bên trên tấm áo quan những hương vật liệu trông rất kì dị. Tôi hỏi mẹ tôi đang đứng bên cạnh, mẹ tôi trong giấc mơ này cũng rất lạ, đáp: “Đó là hương liệu giúp người chết có thể đứng dậy và bước đi một lần nữa để nhìn ngắm lại căn nhà mà mình từng sinh sống. Quy định của người dự tang lễ là phải trùm một tấm vải hồng mỏng và bước đi, chỉ có thể nhìn thấy chân nhau và bằng cách nào đó phải cách xa thi thể, càng xa càng tốt, nếu như đụng phải tử thi thì sẽ cùng với nó bước xuống địa ngục chịu phán quyết. Đó là quy ước khi dự đám tang hồng”. Tôi rùng mình, lần đầu tiên tôi nghe thấy thứ tập tục quái gở như vậy.

Quy định của người dự tang lễ là phải trùm một tấm vải hồng mỏng và bước đi, chỉ có thể nhìn thấy chân nhau và bằng cách nào đó phải cách xa thi thể, càng xa càng tốt, nếu như đụng phải tử thi thì sẽ cùng với nó bước xuống địa ngục chịu phán quyết

Đương lúc trong đầu còn miên man tưởng tượng và suy tư thì bọn chủ tế đã bắt đầu đọc kinh, í ới gọi người tham dự bước đi thành hai hàng dọc, cách chừng hai mét là xác một người đàn ông, mặt mũi xanh xao, áo quần xộc xệch, đôi tay buông thỏng đương từ từ ngồi dậy khỏi cỗ áo quan, bước đi theo cùng đoàn người chúng tôi. Nhưng giữa đám đông mơ hồ ấy, tôi không biết đâu là người, đâu không phải là người, trùm lên đầu tấm khăn hồng làm cho tôi mất phương hương và thế là, tựa như trong không gian ấy chỉ còn lại một mình mình và tử thi, tôi đã chạm phải xác chết lúc nào không hay. Mở chiếc khăn đương trùm trên đầu, tôi điếng người khi thấy dung nhan của hắn, chẳng khác gì những lũ mèo lũ chuột bị xe ủi cán qua mấy lần làm lộ ra những mảng máu mảng thịt tả tơi, từng giọt từng giọt cứ ròng ròng từ khoé mắt đến cửa miệng để lộ ra những chiếc răng vòm hô, chiếc thụt vào trong, chiếc đẩy ra ngoài. Hắn nhoẻn với tôi một nụ cười. Không gian thay đổi hẳn. Không còn là căn phòng trang nghiêm của buổi lễ ấy nữa mà nó đã hoá thành một căn nhà hoang hay một nhà kho nào đó bùi nhùi, dơ dáy, hôi hám, bẩn thỉu. Tôi cố gắng bỏ chạy nhưng có vẻ như đây là một không gian tuần hoàn, càng chạy tôi càng nhận ra, hình như… tôi đang trở về điểm đầu tiên. Bên cạnh tôi là HẮN, trước mắt tôi là ba cái thang máy ám màu đen lẫn bạc. HẮN xóc tôi, kéo tay thật mạnh vào thang máy đầu tiên, mở cửa và quẳng tôi thật mạnh vào trong đó. Rồi HẮN nói bằng cái giọng ồm ồm: “Nếu nhà ngươi vượt qua được nỗi sợ của ba chiếc thang máy này, ta sẽ cho nhà ngươi về. Bằng không hãy chết rũ trong đó đợi ngày tan xương đi“.

Mở chiếc khăn đương trùm trên đầu, tôi điếng người khi thấy dung nhan của hắn, chẳng khác gì những lũ mèo lũ chuột bị xe ủi cán qua mấy lần làm lộ ra những mảng máu mảng thịt tả tơi ròng ròng từng giọt huyết.

Tôi vào trong, thang máy chuyển động mạnh, tiếng kít kít của hai sợi dây thừng nghe chói tai đến nỗi tôi tưởng như mình đang bị nhốt trong một chiếc thùng lớn, bị ném và rồi rơi từ vực cao xuống dưới đất.

…thang máy chuyển động mạnh, tiếng kít kít của hai sợi dây thừng nghe chói tai đến nỗi tôi tưởng như mình đang rơi từ vực cao xuống dưới đất.

Lần này, tôi trở lại căn phòng tang lễ khi nãy, mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi HẮN đến cùng với gia đình tôi trong thân xác của những người đã nằm sâu dưới mộ lâu ngày. Hình dạng trông như những thây ma rất đáng sợ, cả bọn người ấy đuổi theo, ghì sát mặt họ vào tôi. Trong giây phút hoảng sợ, tôi bỏ chạy một mạch trong nơm nớp. Thình lình, trước mặt tôi, là hình dung một người phụ nữ cao ráo, khoác trên mình y phục nồng nã tính xưa cũ vả lại ả còn có gương mặt của một diễn viên hát bội mà theo tôi được biết, đó là người chuyên ảo thuật biến hoá thay mặt. Bà ta đứng trước mặt tôi, lũ người chạy theo sau mất hút, để lại không gian tối mực phía sau, chỉ còn tôi và bà ta đứng đối diện nhau. Tần ngần hồi lâu, bà ta đưa tay lên, lấy vạt áo che hết mặt. Từ cái mặt nạ hát bội lúc nãy, bà ta chuyển sang mặt tôi nhưng trông kìa, mặt tôi xanh xao, máu me, gớm ghiếc, hai hàng huyết lệ cứ theo đó mà tuôn ra. Rồi động tác bà ta nhanh hơn, sau mỗi lần che mặt là một gương mặt khác hiện ra, hiện ra trong những hình hài tác tệ, từ các loại si, mị, võng, lượng, đủ thứ kì dị khó lý giải trên đời này đến… ba tôi với gương mặt khắc khổ rám nắng, mẹ tôi với hình ảnh già nua, nhăn nheo, bà tôi với dung nhan khô khốc, em tôi với vẻ mặt sợ hãi. Trong tôi, sự nhói lòng đan xen với lòng căm phẫn trỗi dậy và thế rồi, từ đau thương, tôi dần dần nhận ra, mọi thứ trong thế giới này đều do một tay HẮN chiếm lĩnh, bất chợt, có một động lực rất mạnh thúc tay tôi lên, ghì chặt đôi bàn tay còn đương định thay hình đổi dạng chưa có ý định dừng lại. Tôi kéo tay bà ta xuống, lúc này HẮN hiện ra, trong bộ dạng của một người phụ nữ, nói rằng: “Mày đã đau khổ chưa?” Tôi đáp lại: “Mày có thể làm cho tao sợ hãi vì yêu ma quỷ quái nhưng mày không thể doạ tao cả đời vì những chuyện đó được đâu“.

Tần ngần hồi lâu, bà ta đưa tay lên, lấy vạt áo che hết mặt. Từ cái mặt nạ hát bội lúc nãy, bà ta chuyển sang mặt tôi nhưng trông kìa, mặt tôi xanh xao, máu me, gớm ghiếc, hai hàng huyết lệ cứ theo đó mà tuôn ra

Trở về hình dáng cũ, hắn nhoẻn miệng cười một nụ cười thoả mãn, cuối cùng, hắn kéo tay tôi, không gian lúc nãy lặn mất, im dần vào bóng đêm, chỉ còn lại không gian ba chiếc thang máy cũ nọ. Kéo tới chiếc thang máy thứ hai, lần này, HẮN không xô tôi vào mà đứng đó đợi, đợi tôi bước vào… Tôi cảnh giác, đứng nhìn tỏ vẻ thăm dò rồi từ từ bước vào. Lần này thang máy đi nhanh hơn trước, đầu tôi đinh ninh rằng chỉ cần một giây thôi, tôi có thể xuống thẳng đến tầng thấp nhất. Đến nơi, khi thang máy dần hé mở, tôi nhận ra, đó vẫn là căn nhà kho cũ kĩ, nhưng không thấy HẮN, mọi thứ tinh tươm như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi bước ra ngoài, quay người về bên trái, tôi nhìn về phía trước, là một hành lang dẫn đến phòng ăn. Tôi bước đi… Quanh hàng lang có hai căn phòng nằm đối diện nhau. Tôi vẫn chẳng thiết tha để ý, dần dần trước mắt tôi hiện ra một mâm tiệc thịnh soạn. Đương lúc ngơ ngẩn chưa biết làm gì thì thình lình, đằng sau lưng tôi, ba mẹ, em út đã đứng tự khi nào. Họ đưa tôi ngồi vào bàn ăn. Cả bốn người, ai nấy mặt mũi đều tối sầm như vừa mới xảy ra một trận cãi vã. Như một quán tính, tôi bắt đầu nhìn xuống lại bàn ăn, bỗng nhiên, cơn giật mình khiến tôi rơi tuột xuống đất, trên mâm cơm khi ấy chỉ còn lại là những nắm bùn lúc nhúc bọ, những mảng máu lúc nhúc dòi, những tờ giấy khi những lời “từ giã”, mọi thứ như một đống hỗn độn. Ba mẹ em út tôi bắt đầu cãi cọ, họ đập đổ mọi thứ tan hoang trước mắt tôi, làm mọi thứ như một kẻ điên. Tôi nhớ rồi… Sợ hãi, tôi nhìn quanh, tìm cho mình một nguồn ánh sáng, toan chạy ra khỏi căn phòng ăn bề bộn nhốn nháo, chưa kịp phản ứng gì, HẮN đã chặn trước mặt, bảo: “Mày đã đau khổ chưa?” Tôi tự nhủ, nếu cuộc đời là của mình, mình có thể thay đổi. Không biết từ đâu, sự mạnh mẽ trong tôi trỗi dậy, đáp: “Tao sẵn sàng đón nhận tiếp những nỗi sợ hãi của mày, tao có thể thay đổi nỗi sợ này vì nỗi sợ này là cuộc sống của tao“. Hắn lại một lần nữa nhoẻn miệng cười, lần này tiếng cười có vẻ dịu hơn, không còn nhức óc đinh tai như trước.

Như một quán tính, tôi bắt đầu nhìn xuống lại bàn ăn, bỗng nhiên, cơn giật mình khiến tôi rơi tuột xuống đất, trên mâm cơm khi ấy chỉ còn lại là những nắm bùn lúc nhúc bọ, những mảng máu lúc nhúc dòi, những tờ giấy khi những lời “từ giã”, mọi thứ như một đống hỗn độn.
Quanh hàng lang có hai ba căn phòng, mỗi căn lại chứa đựng những điều tồi tệ không thể đếm xuể

Trở về không gian cũ, tôi cùng HẮN đứng trước cái thang máy còn lại. Lần này, HẮN đi cùng tôi. Bước vào trong, không có số bấm tầng, chỉ có một chữ G duy nhất, thay vì xong xóc kin kít như những lần trước, thang máy lần này nhẹ nhàng hơn, rơi từ từ như những chiếc thang bình thường. Đến nơi, HẮN bước ra rồi biến mất vào trong không gian âm u ám muội, tôi lặng lẽ bước đi, chắc mẩm sẽ là thứ gì đó nhảm nhí hay như những lần trước kia, không còn có ý thăm dò hay quán xét, tôi bước ra… Xung quanh tôi là một toà lâu đài nguy nga nhưng mục nát, tráng lệ nhưng cũ kĩ, chiếc cầu thang bước lên cọt kẹt tiếng gỗ mục, tôi bước dần lên, bỗng chốc xung quanh giăng mắc những tiếng ồn ào, náo động, một đám học sinh hay sinh viên chạy ra từ căn phòng của hành lang bên trái, trên tay chúng cầm những viên gạch, những chiếc điện thoại, những mã tấu… rượt theo một nhóm học sinh hay sinh viên khác. Tôi ngớ người, bước vào sâu hơn, tôi thấy những điều, than ôi, thật kinh khủng. Quanh hàng lang có thêm vài ba căn phòng nữa và rồi cứ mỗi căn như thế, những điều tồi tệ miên viễn kéo theo liên tục, không thể đếm xuể, người làm nghề giáo đánh đập hành hạ học sinh, học sinh loạn luân với nhà giáo, nhà giáo loạn luân với học sinh, con loạn luân cha mẹ, người lớn loạn luân người nhỏ thậm chí cả em bé, bạo lực xảy ra trong một gia đình nào đó, có con nghiện hút chích, tiếng đập đồ, những trận cãi vã cứ liên tiếp diễn ra như những mắc xích nối nhau không dứt. Đến những xác động vật tả tơi giữa lối hành lang, tiếng bầu cử, tiếng hô hào, tiếng cây đổ, tiếng nhà ngói lợp xiêu, tiếng người kêu cứu người… Bao hỷ nộ ái ố cứ lũ lượt diễn ra không dứt, nó khiến tôi bị choáng ngợp và rồi, tôi bắt đầu thở dốc vì sợ sẽ trở thành một trong số những xác động vật, những lớp máu loang lổ trên vách tường kia…

Càng vào trong không khí càng nặng nề một mảng đen kịt. Chịu không nổi, tôi chạy ngược lại hướng đi cũ, may thay bên bờ tường, một cửa sổ có ánh sáng lùa vào, tôi chạy tới trong sự mệt mỏi, nhìn về phía có ánh sáng, tôi thấy có mấy người da đen, vài người già, trẻ nhỏ, chỉ số ít một vài người lớn hay trung niên đang nằm thư thả bên bờ biển rì rào dưới một căn hiên lợp ngói gỗ. Tôi ước có thể được tới đó nhưng dường như căn nhà này không có cửa chính mà xung quanh tôi, hàng bao thứ nhố nhăng cứ bủa vây không dứt. Trong yếu đuối tột độ, trong ảo tưởng cuồng loạn, bất chợt, tôi nhận ra, tiếng người mất dần, không gian chìm vào tối, HẮN một lần nữa xuất hiện: “Mày đã đau khổ chưa?“. Tôi không đáp, như tỏ vẻ chấp nhận. Lần này, HẮN cười một trận cười khoái trá, càng cười hắn càng lùi dần vào trong bóng tối, bỏ mặc tôi đang ngồi đó lầm lũi mơ hồ và rồi trong một thoáng mê say, tôi tỉnh giấc, nằm im trên căn giường hẹp trong phòng, xung quanh trời đã sáng, mọi thứ vẫn tốt đẹp, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hoá ra mọi thứ chỉ là mơ. Tôi tỉnh dậy, đầu óc không còn chút nghĩ ngợi. Hình như mới vừa xảy ra chuyện gì…

Tôi tỉnh dậy, đầu óc không còn chút nghĩ ngợi. Hình như mới vừa xảy ra chuyện gì…

Leave a comment